Review truyện Năm xuân thứ hai mươi tám – Nhĩ Đông Thố Tử

Yêu cầu tư vấn

Năm xuân thứ hai mươi tám là bộ truyện ngôn tình nói về mối tình của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo. Hai người họ cho nhau những rung động thuở còn thiếu niên. Nhưng rồi họ phải chia xa nhau những 12 năm đằng đẵng. Ngày gặp lại, hai trái tim tưởng như đã nguội lạnh lại lần nữa cháy bỏng bởi tình cảm đong đầy. Hãy cùng La đón đọc câu chuyện về mối tình khiến họ nhớ mãi không quên, nhớ những giây phút hạnh phúc ấy nhé.

Năm xuân thứ hai mươi tám – Mối tình khắc cốt ghi tâm

 Trong cuộc đời mỗi người sẽ có những mối tình khiến ta nhớ mãi mỗi khi nhắc đến. Nhớ những khoảnh khắc bên nhau, những hiểu lầm hay chỉ đơn giản là đợi một câu trả lời cho câu hỏi khiến hai trái tim trĩu nặng. Trong Năm xuân thứ hai mươi tám, Lục Hoài Chinh cũng vậy, anh luôn tự nhủ, câu trả lời mà anh mong mỏi sẽ đến sau một năm nữa, cứ như vậy đằng đẳng 12 năm trôi qua. Ngày gặp lại Vu Hảo, anh cảm thấy bản thân mình không có tí tiền đồ nào cả. Sau bao năm biệt tăm, khi cô chuyển trường không nói với anh lời nào, để lại cho anh những tương tư với mối tình không thể gọi tên vậy mà khi gặp lại anh lại phát hiện tình cảm ấy vẫn còn đó, trái tim anh vẫn rung động trước Vu Hảo dù đã cố tỏ ra lạnh lùng.

Về phía Vu Hảo, cô cũng không khá hơn là bao. Dẫu tưởng khi gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách, cô có thể bình tĩnh đối mặt với Lục Hoài Chinh. Nhưng cô hoàn toàn không làm đuợc, những kí ức đó chỉ phủ lên một lớp bụi dù cho năm tháng trôi qua, chỉ cần một làn gió nhẹ, những kí ức ấy cứ cuồn cuộn như lũ hiện về không sót gì.

Khi còn trẻ, Lục Hoài Chinh vẫn là một chàng trai xốc nổi, ngang bướng chỉ thích tụ tập chơi đùa với bạn bè, học hành nhếch nhác, ấy vậy mà anh chỉ nghiêm túc với hai việc: là chơi bóng rổ và thoe đuổi chinh phục trái tim Vu Hảo. Theo các bạn học, một người đẹp trai và giỏi ăn nói như Lục Hoài Chinh sao có thể thích một cô gái ít nói trầm lặng như Vu Hảo. Dù cô xinh đẹp, học giỏi nhưng lại khó gần. Bình thường cô chẳng có người bạn nào chơi cùng, cô cũng chỉ lanh quanh một mình nhưng Hoài Chinh hiểu rõ, thái độ cô đối với anh như vậy là nhiệt tình lắm rồi đấy. Dù vậy thì sao? Bên nhau một thời gian, dù chưa ai lên tiếng chính thức về mối quan hệ này nhưng anh luôn nghĩ mọi người đã tỏ tường hết cả rồi. Và rồi cô không một lời từ biệt hay thông báo, cứ như vậy mà rời đi. Nên khi gặp lại, Lục Hoài Chinh đã nghĩ sẽ dạy cho cô một bài học nhớ đời. Nhưng dù anh có quyết tâm thì vẫn không làm được, vì trong tâm trí Lục Hoài Chinh luôn tồn tại duy nhất một điều: Vu Hảo luôn đúng.

Mọi người xung quanh luôn nói khi anh yêu Vu Hảo trông không có chút tiền đồ nào. Những lúc như vậy, anh chỉ cười nói anh không cần tiền đồ, anh chỉ cần Vu Hảo thôi.

Nội dung của bộ truyện chỉ như vậy thôi. Kể về mối tình từ trung học đến sau này của hai người học. Lục Hoài Chinh và Vu Hảo trái ngược nhau, một nóng một lạnh và xa cách 12 năm. Bên cạnh yếu tố tình cảm nam nữ, tác giả còn lồng ghép vào tình cảm thiêng liêng hơn là tình đồng đội, tình yêu và trách nhiệm đối với đất nước. Vì Lục Hoài Chinh là một người lính biệt kích không quân. Nếu như mục đích anh đi lính là vì một phút bốc đồng thì 8 năm được rèn giũa trong quân ngũ đã thay đổi suy nghĩ của anh. Anh tìm được mục đích sống của mình, anh cần hoàn thành nhiệm vụ được giao là giữ gìn sự bình yên đất nước.

Vu Hảo luôn hiểu điều này vì cô là bác sĩ tâm lý. Khi gặp lại anh, sau khi hiểu rõ tình cảm của Lục Hoài Chinh và những gì anh trải qua, cô không ngần ngại nữa mà bắt lấy tình cảm ấy. Những tổn thương từ quá khứ khiến cô không thể mở lòng mình, khiến cô không dám đối mặt với anh nên đã chọn cách im lặng rời đi. Nhưng giờ đây cô nguyện ý yêu anh, đồng hành cùng anh, dù cô biết sẽ mệt đấy nhưng cô bằng lòng với tình cảm của mình. Vì nguời đàn ông ấy nói sẽ luôn có một người luôn liều mạng vì cô dù cô có cầu nguyện điều gì đi nữa, vẫn luôn nhớ cô xuyên suốt 12 năm đằng đẵng ấy. Và vì người ấy là Lục Hoài Chinh, vì anh Vu Hảo luôn cố gắng vượt qua quá khứ đen tối ấy, dũng cảm đối mặt để làm hậu phương vẫn chắc cho anh. Vu Hảo không biết anh phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, không biết khi nào là giây phút từ biệt nhưng có một điều cô luôn chắc chắn, đó là mỗi giây phút bên anh là hạnh phúc

Dù mang nội dung sâu sắc và gắn bó, câu chuyện lại được bao trùm bởi bầu không khí nhẹ nhàng. Lục Hoài Chinh, khi không còn trong vai trò huấn luyện viên, anh lại bộc lộ bản tính thoải mái, pha chút lưu manh. Vu Hảo vốn ngoan hiền, lại trở nên hoạt bát và đáng yêu khi ở bên cạnh anh.

Tuy các chi tiết về chiến dịch quân sự và học thuyết tâm lý chưa thực sự lôi cuốn và đi sâu, tinh thần nghiêm túc của tác giả trong việc nghiên cứu và khai thác đề tài này vẫn là điều đáng trân trọng.

Bên cạnh câu chuyện tình yêu lãng mạn của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, còn có sự hiện diện của những người bạn với những mảng màu riêng biệt, tô điểm thêm cho câu chuyện thêm phong phú. Tôn Khải, anh chàng đồng đội đào hoa, cùng Triệu Đại Lâm mạnh mẽ, cá tính đã tạo nên mối tình sôi nổi, đầy ắp những cung bậc cảm xúc. Hoắc Đình – người dượng mà anh kính trọng và Lục Hinh – người cô nuôi nấng anh từ nhỏ, đều là những mảnh ghép quan trọng, thể hiện tình yêu thương ấm áp trong những hoàn cảnh đáng trân trọng. Cùng với đó, những người bạn thuở ấu thơ, cùng nhau trưởng thành và chia sẻ mọi buồn vui, đã trở thành tri kỉ, gắn bó hơn cả ruột thịt.

Tất cả những con người ấy đã góp phần hun đúc nên nhân cách cao đẹp – những con người luôn sẵn sàng sống vì người khác, hy sinh bản thân vì lợi ích chung của cộng đồng.

Năm xuân thứ hai mươi tám là một câu chuyện quân nhân nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng cảm động. Từ tuyến tình cảm của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo, nhưng câu chuyện về lòng yêu nước đến những nhân vật đáng yêu. Tất cả đã tạo nên một tác phẩm cảm động. La vô cùng yêu thích tựa truyện này. Mong rằng các bạn sẽ có những phút giây thư giãn cùng truyện nhé!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *